Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.Những cái tát của cát.- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.Thế có phải đỡ cho cả hai không.Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường.Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.