Tôi ngồi ở bàn đầu tiên, mặc bộ áo dạ hội lần đầu tiên trong đời, nhìn những sĩ quan cảnh sát trong bộ quân phục với những chiếc huy chương sáng chói.Mà từ nào cũng chỉ có một âm tiết: Có.Tôi ra hiệu cho nhân viên phòng điều khiển chuẩn bị phát sóng chương trình, và nói vào micro trên bàn: Mở tín hiệu.Tôi luôn thích mời ông trở lại chương trình của tôi.Điều này rất quan trọng.Và Frank đã làm như vậy thật.Sau vài trình bày về tình hình thời tiết quá xấu, chúng tôi bắt đầu bài tường thuật của mình, đơn giản là chộp được cái gì thì nói cái đó:Đừng bao giờ tỏ vẻ cuống quít sợ sệt hay phẫn uất bực bội.Không có gì khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn khi suốt bữa tiệc phải nhúc nhích trong một cái bàn chật hẹp.Luyện tập nhiều lần để trình bày sao cho ấn tượng và lưu loát.
