Chúc mọi người luôn thành công trên chính đôi chân của mình!!!Tôi còn nhớ như in, đó là lớp 1A.Lâm Vinh cũng chẳng thể nói thêm lời nào vì trên gương mặt của một tên con trai tưởng chừng mạnh mẽ và chai đá giờ đây cũng đã ướt đẫm nước mắt.Dù sao… mình vẫn muốn cô ấy được vui.Voi cha nằm lã một góc, mắt ngước trên trời vừa rên rĩ:Hôm nay họp nhóm, mệt chết được, nhưng mà cũng vui, đã lâu rồi mình không được vui như vậy, giá mà lúc đó có… mà thôi bỏ đi! Người ta giờ thậm chí còn không thèm nói chuyện xã giao với mình nữa là, gửi biết bao nhiêu tin rồi còn gì, tức chết đi được.Bỗng ông thấy lạ lạ.- Đôi chân nói: Không đúng, tình yêu bắt đầu từ khi mủi giày của người này nằm ở phía gót giày của ngừơi kia mới phải!Nhận hay không thì tùy, nhưng mình không thể sống như người vô tình vô nghĩa được.Bà đã đứng tuổi, gương mặt khắc khổ nhưng ngời lên vẻ phúc hậu lạ thường.
