Nói vậy là vì học chưa hiểu biết bà Osa Jonhson: Ba tháng sau bà ngồi trong một cái ghế có bánh xe diễn thuyết trước một số thính giả rất đông.Gió thổi đến vải căng phồng rung động, rít lên.Thưa bạn, tôi đã có lúc phải lo sốt vó rồi.Hôm sau, hai người chủ tiệm đặt năm ổ nữa.Thế là lời qua tiếng lại, không khí Vermont hoá ra khó thở, u ám.Tại sao phải đợi tới khi thất vọng? Tại sao không tụng niệm để hoán cải năng lực của ta mỗi ngày? Tại sao cứ đợi tới chủ nhật?Bởi vậy họ tố cáo ông quyên tiền để thám hiểm cho khoa học mà rồi lại ăn no "nằm khềnh" ở gần Bắc cực.Không thế thì chuỗi ngày của tôi không có mục đích, mà không có mục đích thì đời tôi chắc đã tan rã rồi tàn luôn vậy".Cứ tự nhiên, không bắt chước ai hết".Thật là bao nỗi oán giận chua chát chỉ vì một nguyên nhân lặt vặt: một bó cỏ khô.
