Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua.Tôi chốt trong, không thưa.Ngoan ngoãn như một chú thỏ.Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay.Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
