Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ.Nhưng cảm giác mâu thuẫn này cũng tương tự như tôi mặc cảm phản bội khi vượt qua những chuẩn mực đạo đức vô lí nhưng từng chung sống với mình và từng là mình.Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm.Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn.Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.Đó cũng là một thứ trói buộc.Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.