Vì Chíp nghĩ tụi nó không đáng cho mình phải phí lời.Căn phòng riêng giờ đây sao rộng đến thế, rộng đến mức tôi có cảm giác như mình đang lọt tỏm giửa một không gian đầy lạnh lẽo và trống vắng.Thả hồn một lúc Chíp chợt như bình tỉnh sau cơn mê và tự hỏi: “Mình đang đi đâu thế nhỉ, khùng thật, càng ngày càng khùng mất rồi.Bỏ ngoài tai sự nhốn nháo của lớp học, chỉ có Chíp là vẫn ngồi lặng đó.“Nếu dành thêm 30s để ngắm nhìn tất cả những điều bình thường, nhỏ bé nhất trong cuộc sống,… đôi mắt ta sẽ tràn ngập- Thằng bò! Ăn cỏ đi mày! Suốt ngày thơ với chẳng thẩn.Bông phụ mẹ lấy bánh ra khỏi lò và gói lại cẩn thận.Nghe có mùi xác rữa, bỗng chốc một đàn kên kên từ đâu kéo tới thi nhau rỉa xác chú voi già.- Ghét cháu, đi đâu vậy, sao không ở chung với con người? Thì ra là ông Gió, mừng như mèo thấy mỡ, Ghét liền đáp lại:Bạn nghĩ: "Thế ném đi đâu là tốt nhất?".
