Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem.Nó cùng tham gia giải với bạn.Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng.Tôi làm độc giả cho tôi.Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.