Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.Đó là mong muốn của cá nhân bạn.Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình.Thi thoảng chúng bay rợp trời.Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về.Cháu mà làm được thì cháu giỏi.