Phần lớn chúng ta bị sa lầy vào “cái tôi” của mình, đòi hỏi mọi thứ phải xoay quanh cái tôi, tôi và chỉ tôi thôi đó.Người nghèo thường tỏ ra vụng về, lúng túng trong việc quản lý tiền bạc, thậm chí họ e ngại hoặc trốn tránh mọi vấn đề liên quan đến tiền bạc nói chung.Tôi không điên khùng đến mức cứ thường xuyên khẳng định những điều chưa có thực, bởi vì khi đó giọng nói thầm trong đầu chúng ta sẽ đáp lại bằng câu: “Điều đó không thật, điều đó là bịa”.Ví dụ: 1 triệu đô-la b.Mấy ông bạn trong kia đang chờ tôi.hảo nhất của cả hai khái niệm tưởng như mâu thuẫn đó.Chỉ vì kế hoạch tài chính trong tâm thức của cha tôi đã ăn sâu vào đầu tôi và trở thành trở ngại của tôi.Lúc đó, tôi bị sốc thật sự.Ông ta còn bảo tôi gửi cho ông bản kê khai tài chính để ông xem và tư vấn cho tôi cách quản lý tiền bạc.Cuối cùng, nếu bạn muốn chạm tay vào một triệu phú, bạn có thể sờ chính mình!