Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh.Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.Thật ra, một ngày của bạn không dài.Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
