Tiệc tan, nhà tôi kể lại: "Em chạy đi kiếm một người dọn bàn thì ra chiếc khăn ăn kia còn ở tiệm giặt.Bởi vậy chúng tôi chia giải thưởng làm hai.Tôi ước gì một bà cô của tôi - bà Edith - cũng dễ quên giận như Lincoln nhỉ! Bà và ông chồng tên là Frank sống tại mọt khu trại đdã cầm cố rồi.Ta sẽ trả "cái còi" đó tới đúng giá nào mới thôi.Tôi bốc lấy một năm bọt xà bông soi trước ánh sáng và trong trăm nghìn bọt bóng cỏn cob, tôi thấy màu sắc rực rỡ của một cầu vồng nho nhỏ".Trước kia nhiều phen tôi mất thì giờ đợi anh ta tới nửa bữa.Tuy nhiên chiếc tàu hộ tống không hay chi hết, vẫn tiến tới.Vì tôi chịu khó và vui vẻ giúp đỡ người khác cho nên hết lo lắng và ưu phiần.Bạn cho là lạ lùng ư? Xin bạn hãy nghe đây.