Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả.Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn.Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
