Lăn về đâu? Mình chẳng biết.Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn…Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan.Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
