Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.Tôi ngồi như tượng đá.Dù lúc này mắt không có nước.Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.
