Định kiến tàn sát sự phong phú.Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn.Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.Phải, đó là tôi tự cô lập mình.Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện.Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.Muốn được tin tưởng một lúc.Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.
