Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa.(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời).Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm.Âm thanh lắng hẳn đi.Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn.Dù đôi khi như leo cột mỡ.Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.